REVIEW MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH – CỬU NGUYỆT HI (TRUYỆNXB) Leave a comment

November 16, 2017 by nhantobian.vn

ITruyện xuất bản, Đội trưởng đội cứu hỏa × Bác sĩ, gương vỡ lại lành

“Tống Diệm, chúng ta làm lành đi” “Hứa Thấm, tôi đã sắp ba mươi rồi, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ. Có một vài vết thương, hồi trẻ có thể chịu hết lần này đến lần khác mà vẫn khép miệng được, nhưng từng tuổi này mà bị thêm lần nữa sẽ mất mạng đấy. Chuyện tình cảm không có đúng sai. Cô nói cô không sai, tôi đồng ý, nhưng mà cô đã không sai, thì hãy tiếp tục chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình đi.”

“Anh còn hận em ư?” “Không….Không hận cô, nhưng cũng không muốn có gì với cô nữa.”

“Chỉ lúc em nhìn thấy anh ấy, em mới có cảm giác mình vẫn còn sống thôi.” “Anh hiểu cảm giác đó không? Bị người ta siết cổ dìm xuống nước, rất muốn ngoi lên mặt nước hít một ngụm không khí ấy. Cảm giác này giống như… rõ ràng đã là người chết rồi nhưng vẫn còn muốn sống lại một lần. Dù chỉ là một lần mà thôi.”

Tình yêu không phải là tất cả. Những lời ngọt ngào chẳng thể nuôi sống một con người ngày qua ngày. Khi chẳng có gì trong tay, đến cả lương thiện con người ta cũng không đủ tự tin. Tình yêu gặp phải thực tế, chúng ta nên lựa chọn bánh mì hay là tình yêu? Hay đánh cuộc một lần, hoặc bao gồm cả hai?

Tình yêu của Tống Diệm và Hứa Thấm chính là tình yêu gian truân dưới áp lực thực tế, sự thuần túy bị khoảng cách giai cấp và nỗi lo vật chất đè nặng. Đầy đủ mâu thuẫn nhưng cũng đầy đủ kiên định. Đầy đủ đau khổ giãy dụa, nhưng cũng đầy đủ kiên cường và nỗ lực vì tương lai. Ẩn dưới những tăm tối xã hội và sự thật cuộc sống phơi bày, ta vẫn thấy toát lên sự cứng cỏi và dịu dàng, ẫn nhẫn trong khó khăn không dễ dàng vượt qua là niềm tin vào tình yêu, là lương thiện, trách nhiệm và điều kì diệu…

*

Mỗi con người đều có một tòa thành của chính mình, cho dù tòa thành đó rộng lớn hay nhỏ hẹp, phồn hoa hay lạnh lẽo. Chỉ cần trong thành có một người, một đoạn kí ức, một khoảng không gian mà mình nhung nhớ, thì đều nguyện ở lại nơi đó.

Đang xem: Một tòa thành đang chờ anh review

Nữ chính Hứa Thấm tạo cho ta cảm giác lãnh đạm, kiêu ngạo, trái tim sắt đá. Trong cuộc sống hàng ngày, một cô gái như vậy rất khó để lại thiện cảm cho người đối diện. Cô chỉ có thể cảm khái trước những lời người khác nói nhưng không thật sự đồng cảm được. Cuộc sống của Hứa Thấm thực ra rất đơn giản, một đường thẳng tắp gia tộc đã vạch sẵn, xuôi chèo mát mái. Tầng lớp của gia đình cô, đa phần là những người thích từ tốn lên kế hoạch từng bước cho cuộc sống của mình, thậm chí trong chuyện tình cảm, có người còn đặt ra những thứ rất cụ thể như: Công việc của đối phương có ổn định không, tương lai có khả năng phát triển không…Bố mẹ đối phương đang mạnh khỏe hay già yếu? Họ hàng trong nhà có ai là gánh nặng, có ai nhờ vả được không? … để so đo tính toán lựa chọn tình yêu cho mình, hoặc, nói thẳng ra là để lựa chọn bạn đời. Yêu và tình, tâm và tính sao cũng được, nhưng chỉ có hôn nhân là phải môn đăng hộ đối, mạnh mạnh cưới nhau mới được, tuyệt đối không thể chọn người khác giai cấp và vượt ra khỏi giới của họ. Tư tưởng này ăn sâu từ thế hệ Phó Văn Anh, cho đến Mạnh Yến Thần cũng thế, Tiêu Diệc Kiêu cũng vậy. Hứa Thấm bình thản đón nhận quan niệm giáo dục này của gia trưởng. Từ bé cô đã hưởng thụ rất nhiều tự do và thuận lợi do đặc quyền con nhà giàu mang đến, giống như một hũ mật khổng lồ, cô cứ đắm chìm trong đó không thể thoát ra được.

Chuyện này thực ra không có chuẩn mực nào để phán xét sai hay đúng.

Cha mẹ Mạnh, dù là yêu thương Hứa Thấm thật lòng hay chỉ vì trách nhiệm và danh tiếng gia đình thì họ đang dùng phương thức lý tính nhất để suy nghĩ về một công việc ổn định, một cuộc sống đầy đủ vô lo vô nghĩ trong tương lai cho cô. Có những người giống như Mạnh gia thì cũng có rất nhiều người kiên trì theo đuổi chủ nghĩa lý tưởng và bài xích những người theo chủ nghĩa hiện thực, họ cho rằng tính toán như vậy là đã đánh mất sự thuần túy, biến tình cảm trở thành một cuộc so kè xem ai bỏ ra “vốn liếng” nhiều hơn. Nhưng trong thế giới người trưởng thành, hiện thực rất tàn khốc, không đơn giản là chuyện bạn bỏ ra bao nhiêu sẽ nhận lại được bấy nhiêu, thậm chí có thể thứ nhận được chỉ là số 0 tròn trĩnh. Không quan trọng đúng sai chỉ quan trọng kết quả. Vậy nên trong con mắt của cha mẹ Hứa Thấm, chuyện tình của cô và Tống Diễm ngay từ đầu đã không có khả năng, hai người thuộc hai tầng lớp khác nhau nên vô phương tác thành, nếu chỉ mới chớm nở thì tốt nhất là bóp chết từ trong trứng nước, đường nên đi thì vẫn tiếp tục đi.

Xem thêm:

“Một đứa con gái con nhà thông thường, học đại học, học thạc sĩ, mặt nào cũng xuất sắc, nếu cô ta coi trọng một tên lính cứu hỏa, nhất định ba mẹ cô ta sẽ phản đối, còn có thể náo loạn lật trời luôn nữa, em có tin không? Cho dù không phải sinh viên giỏi giang, nếu thích một tên sửa xe. mở quầy bánh nướng, ba mẹ cô ta có đồng ý không ? Bình thường không thấy khác biệt giai cấp, nhưng một khi bàn chuyện cưới xin sẽ phát sinh ra rất nhiều vấn đề.”

Nhìn từ một khía cạnh khác, thực ra cô gái này cũng đáng được cảm thông, sự bình tĩnh và dửng dưng lúc này của cô đã đổi bằng bao nhiêu nước mắt, bề ngoài như mặt hồ phẳng lặng giờ phút này đã từng bị đắm chìm, đả kích nặng nề bởi bao nhiêu con sóng. Quá khứ, Hứa Thấm đã sống trong một gia đình chứa đựng quá nhiều sự lừa dối và hoang đường, tình cảm những tưởng thắm thiết mẫu mực của cha mẹ cô được phô trương hết cỡ, vậy nên đến khi tất cả vỡ lở, hình ảnh hào nhoáng đáng tự hào bấy lâu trong tâm trí non nớt biến thành những lời mỉa mai châm chọc và ánh mắt thỏa mãn của người đời, cuối cùng nhấn chìm cô vào vũng bùn nhục nhã tủi khổ. Vậy nên đối với gia đình mới cô gói gém mình cẩn trọng trong lớp vỏ bọc ngoan ngoãn nghe lời, tình cảm dành cho Tống Diễm đến lúc đặt lên cán cân buộc phải lựa chọn cũng không thể nặng hơn tương lai đầy đủ sau này. Từ một người đối mặt với thảm cảnh nhà cửa nát tan, cuộc sống tốt đẹp bỗng nhiên thối rữa có cơ hội may mắn quay trở lại sống trong nhung lụa êm ấm, khoác lên mình thân phận cô hai nhà họ Mạnh, vì thế lại càng sợ hãi một ngày nào đó sẽ lần nữa mất đi tất cả, không chỉ là tiền bạc công việc mà trên hết là một “gia đình” để trở về. Bao nhiêu năm sống trong khuôn khổ và sắp xếp của người lớn, ngoài nỗ lực trở thành một người con ưu tú, có tiền đồ sáng lạn để xứng với vị thế của gia đình thì Hứa Thấm chẳng còn con đường nào khác. Quả thực sự nghiêm khắc, uốn nắn ấy đã nhào nặn nên một cô gái giỏi giang, mặt nào cũng xuất sắc, chỉ có điều trên con đường thẳng tắp người nhà cô đã vạch sẵn không cho phép có điểm dừng chân nào tên là “Tống Diệm”. Cô thân cô thế cô vượt qua từng ngày từng tháng, nghiêm túc kiệm lời, mang một khuôn mặt nhạt nhẽo không sinh động.

Hứa Thấm lãnh đạm, cô ích kỉ và đáng trách, thế nhưng đến bước đường này chính cô cũng ôm lấy nỗi khổ sở, 10 năm qua đi cho đến ngày gặp lại vẫn là không thoát được những mâu thuẫn dằn vặt giằng xé nội tâm. Anh rất thích cô, cô biết chứ. Tống Diệm đối xử với cô rất tốt, tốt đến mức mỗi khi nhớ lại cô đều hít thở không thông, đau như ai đó khoét từng mảng lớn trên thân thể. Ở bên Tống Diệm có vui vẻ không ? Vui vẻ ! Thế nhưng tình cảm càng sâu nặng bao nhiêu, đôi vai gầy yếu của cô bé Hứa Thấm năm ấy lại càng không cách nào mang vác nổi. Bởi vì cô sâu sắc hiểu rõ thế nào là chấp chới giữa cảnh tứ cố vô thân và một cuộc sống đầy đủ ưu việt, cô vốn không có tư cách để đòi hỏi, càng không dám đặt ra điều kiện. Cô ăn không nhiều vì tâm lí sợ hãi bị đuổi khỏi Mạnh gia, mọi thú vui đều bị tròng vào các mác cấm đoán. Cô là người ăn nhờ ở đậu, từ trong cốt tủy đã biết nhìn sắc mặt người ta mà sống, khó tránh khỏi bị ảnh hưởng. Cho dù lựa chọn lại, có lẽ vẫn là lời chia tay. Ban đầu tại sao Hứa Thấm lại quen với Tống Diệm, phần nhiều là muốn được anh bảo vệ, có lẽ là vì giận Mạnh Yến Thần và muốn quên đi tình cảm nảy sinh với người anh trai này, cũng có thể chỉ vì cuộc sống của cô quá bí bức mà thôi. Dù vì bất kì lí do gì đi nữa, cuối cùng Hứa Thấm bước vào cuộc đời của Tống Diệm đều là động cơ không thuần khiết, là cô đã lợi dụng sự đối xử khác biệt của anh dành cho mình để vỏ ốc của cô có thêm một lớp bảo vệ nữa. Thế nhưng tình yêu của Tống Diệm đã thay đổi Hứa Thấm, một cô nổi loạn của tuổi 17 hay hiện tại quay quắt trong nỗi nhớ cùng dằn vặt khi đã gần 30. Cô hối hận ngày xưa không dũng cảm chạy xuống dưới nhà thay vì chỉ dám lén lút tựa ở cửa nghe giọng anh, 10 năm sau gặp lại, cô xấu hổ thất vọng vì để anh nhìn thấy sự xấu xí ích kỉ trong nội tâm mình. Thế nhưng một điều không thay đổi, Hứa Thấm yêu Tống Diệm.

Trước kia khi còn nhỏ, vốn là một cô bé bình thường cũng tràn đầy niềm yêu thích đối với mọi thứ, muốn cái này cái kia, thế nhưng Hứa Thấm lại tập cho bản thân thói quen vui buồn, tâm tư nguyện vọng đều không nói. Trưởng thành độc lập về tiền bạc, vậy mà thói quen ấy vẫn như cũ, trong lòng kinh hoảng bị đè nén đến muốn chết, cũng đến chờ tới gần cực hạn không thể nhịn được nữa mới thoáng bùng nổ một lần. Giống như ngày đêm đông lạnh lẽo ấy, cô uống rượu thật say để có thêm dũng khí, cho phép mình bất chấp tất cả, không biết điều mà làm loạn cả hợp tứ viện nhà anh, cao giọng chất vấn, nước mắt cùng đau thương trút hết những lời ruột gan bấy lâu vẫn giữ. Kì thực, Hứa Thấm cũng chỉ là một cô gái bình thường, có lẽ so với những người khác ước muốn của cô còn kém cỏi một chút. Cô lãnh đạm thờ ơ bởi vì hiểu rằng yếu đuối là vô nghĩa, cô không phải là cô con gái nhỏ có thể tùy hứng tức giận so đo cùng người nhà, cũng không phải “cành vàng lá ngọc” được nuông chiều mà sinh kiêu ngạo. Cô bơ vơ lạc lõng, rồi lại đau đáu hy vọng xa vời, chờ đợi một người vượt qua tất thảy mưa gió tới yêu cô.

Cô sai không phải ở sự lựa chọn trước kia mà là sai ở chỗ cô không hiểu rõ lòng mình, cô đem Tống Diễm gạt ra khỏi cuộc đời, những tưởng chỉ cần có thể tiến bước về phía trước, người con trai ấy và tất cả những gì tốt đẹp đã có sẽ dần nhạt nhòa và rơi vào quên lãng. Nhưng rốt cuộc Hứa Thấm nhận ra rằng, rời xa một người là ngọn nguồn của mọi nuối tiếc, khổ đau và không cam lòng sau này, chỉ khi có thể nhìn thấy anh, cô mới có cảm giác mình còn sống. Cuộc sống mà cô đang có khiến người ngoài nhìn vào ao ước, nhưng sự hào nhoáng thượng lưu này ngoài một gia đình “hờ” gia thế, một vị trí công việc ổn định, tiền bạc vật chất không phải bận lòng thì không có cái gọi là hạnh phúc. Ngày trước, Tống Diễm không tiếc trao cho cô cả tấm lòng, đối xử với cô tận tâm tận lực cho nên niềm vui, hạnh phúc đến với cô thật đỗi dễ dàng. Hiện tại, hai từ ấy phát âm ra cũng là một sự xa xỉ.

Xem thêm: Top 17 Tour Du Lịch Đà Lạt Trong Ngày Hấp Dẫn Nhất Trong Năm 2022

Anh không nhìn về phía cô, từng bước tiến gần biển lửa. Cô đứng ở nơi xa, cố chấp dõi theo bóng lưng ấy, nhìn bóng dáng anh khuất dần sau mỗi đợt lửa bùng lên nóng rãy. Lửa cháy dữ dội bao nhiêu thì trái tim, đáy lòng của cô cũng bị thiêu bỏng đau đớn bấy nhiêu.

Related Post

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *